- Đồ đĩ, cô muốn lừa tôi à, thật may là tôi chưa rước đĩ về làm vợ, cút đi, cút đi cho khuất mắt tôi !!
Thế đấy, gã đàn ông mà cô đã yêusuốt bao năm qua vứt cho cô những lời lẽ xúc phạm sau khi nhìn thấy tấm ga giường trắng muốt trong đêm chung đụng thể xác đầu tiên giữa hai người , rồi không ngần ngại ném cô ra khỏi nhà cùng với đống quần áo còn vương vãi cô chưa kịp mặc. 3 nămtình yêu đã kết thúc như thế…
Cô lang thang trong đêm, đầu óc mụ mị, bước liêu xiêu vô định không biết mình đang đi về đâu, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất, đó đâu phải lỗi tại cô, đó là số phận và bao nhiêu người con gái khác cũng đang phải gánh chịu, đúng, cô không có trinh tiết, bẩm sinh đã không có….và cô cũng không ngờ điều đó lại xảy đến vớicô. Không một lời hỏi han lý do, không cho cô bất cứ một giây phút nào để giải thích, gã đã tốngcô ra ngoài đường như một con đĩ rẻ tiền không hơn không kém…
Cô đã khóc trắng một đêm, khóc như một đứa trẻ con thiếu hơi mẹ, khóc cho bao yêu thương cònlại trong cô đã tan nát…Và rồi từ sáng ngày hôm sau ấy, cô mỉm cười, sống hạnh phúc, vui vẻ như chưa bao giờ tồn tại gã ta trong cuộc sống của cô, gã không xứng đáng với tình yêu cô đã trao…
Hôm nay, ngày cô sắp lên xe hoa về nhà chồng, ngày cô sắp đến với bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình, chồng cô – anh đã đến bên cô bằng tình yêu chân thành nhất, mặc cho cô mặc cảm vì mìnhkhông còn trong trắng, anh đã phá tan sự lạnh lùng và rào cản côtạo ra, để yêu cô một cách trọn vẹn. Cô đã tìm thấy hạnh phúc củacuộc đời mình.
Cô nhấc điện thoại lên gọi cho gã.
Quán café quen thuộc hai người đã có biết bao kỷ niệm, đã lâu cô chẳng bước chân đến, nó vẫn nhưxưa, gã ngồi đó, nhìn cô bằng conmắt đau thương và có chút e dè, buồn bã.
Gã lấy vợ rồi, người mà gã cho là trinh trắng, tiết hạnh, nhưng thực chất là một ả gái lăng loàn, cô ta vốn là gái bao nhưng bằng sự khôn ngoan của mình đã lừa cho gã một vố đau bằng chiếc màng trinh giả, để rồi khi đã có chồng cô ta lộ nguyên bản chất của mình, qua lại với những gã đà ông khác ngang nhiên trước mắt chồng.
Cô biết điều đó, vì chuyện của gã đã trở thành đề tài gây cười cho những người bạn cùng học của 2 người…nghe chuyện đó, cô chẳngnói gì cả, chỉ thở dài nhìn lên trời, số phận – con đường gã đã lựa chọn.
Cô đưa cho gã tấm thiệp mời đámcưới và không quên nở một nụ cười :
- Hy vọng anh sẽ đến
Gã ngẩng đầu lên nhìn cô:
- Em hận anh lắm phải không?
Cô không nói gì, chỉ rút trong túi ra một xấp tiền và đặt lên bàn, rồi cô chậm rãi nói: - Anh cần bao nhiêu? Mười triệu? Hai mươi triệu? hay 50? 100 triệu? Nhiêu đó đã đủ cho anh mua 2 cái, 4 cái,10 cái 20 cái màng trinh. Anh có thế mua những thứ trinh tiết đó bằng tiền, bằng dao kéo, nhưng tình yêu của em, lòng tự trọng củaem, thì anh mãi mãi không mua được đâu anh à? Anh muốn trinh tiết của em, em cho anh rồi đấy, hãy cầm lấy đi.
Nói xong cô đừng dậy bước đi không ngoảnh đầu lại nhìn gã lấy một giây. Gã đã ngồi đó, chết lặng từ bao giờ.
Đến trang: